(HN) - (TP.HCM)
RSS
Hiển thị các bài đăng có nhãn yêu thương. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn yêu thương. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Tâm bấm vào thông báo, nick name “Đau khổ đủ rồi, hạnh phúc được chưa” vừa gửi cho cô một lời đề nghị xác nhận mối quan hệ: Đang hẹn hò.

Tâm đăng nhập tài khoản facebook, như một thói quen, cô vào trang cá nhân của anh trước khi xem những thông báo ở trang của mình. Bỗng, trái tim cô như có bàn tay ai bóp chặt, chưa bao giờ Tâm thấy hai chữ “Kết bạn” to đùng hiện trên trang cá nhân của Nam lại trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn với mình đến thế. Anh đá văng cô ra khỏi cuộc đời anh như thế còn chưa đủ đau đớn sao mà giờ ngay cả sự kết nối ảo này anh cũng đành đoạn cắt đứt.
 
Chẳng lẽ, anh đã chính thức xóa tên cô ra khỏi nhật ký đời mình? Chẳng lẽ, chia tay là ngay lập tức quay lưng, cắt đứt tất cả mọi liên hệ với người kia như thế ư? Cô cũng từng là một nửa yêu thương của anh mà. Tâm nhìn vào màn hình đờ đẫn, tự ái ngập ngụa trong tim, mùi vị mặn chát dâng lên nơi đầu lưỡi, cô định bấm thoát ra khỏi facebook thì…
 
“Chúng ta để relationship” đi. Cái quái gì thế này? Tâm bấm vào thông báo, nick name “Đau khổ đủ rồi, hạnh phúc được chưa” vừa gửi cho cô một lời đề nghị xác nhận mối quan hệ: Đang hẹn hò. Tâm cười khẩy và thầm nghĩ, lại một tên vừa rảnh vừa biến thái nào đây. Bấm vào trang cá nhân, cô hơi khựng lại bởi khuôn mặt người con trai này khá quen, hình như cô đã từng gặp ở đâu đó, nhưng tuyệt nhiên không nhớ ra.
 
Những ghi chú và trạng thái của người này dường như là viết riêng để cho ai đó đọc được, tất cả chúng đều hàm chứa một nội dung: Đau khổ đủ rồi, hạnh phúc được chưa? Tâm đọc một cái note và nhận ra, người con trai này cũng không đến nỗi biến thái lắm, câu từ và ý tự coi bộ cũng rất được, hơn hết, cô cảm thấy đồng cảm và thấu hiểu một điều gì đó khá sâu kín từ chàng trai lạ mặt này hơn. Cửa sổ khung chát nhấp nháy, là hắn.
 
- Hey Tâm, để relationship với mình đi.
 
- Tại sao?
 
- Vì… mình thích Tâm.
 
- Nhưng tôi đâu có thích bạn.
 
- Tâm hãy cho tôi một cơ hội đi, chỉ cần có cơ hội, tôi tin mình có thể làm được.
 
- Cơ hội gì?
 
- Cơ hội được bước vào trái tim Tâm.
 
- Tôi đâu có khóa cửa.
 
- Là Tâm đang không nhận ra đấy thôi. 
 
- Thật vậy à. Cho tôi một lý do để làm điều đó được không?
 
- Lý do hả? à ừm, lý do là vì nếu Tâm chịu để xếp những buồn đau lại và mở lòng hơn, người đến sau chắc chắn sẽ tốt hơn người đến trước.
 
 Chúng ta để “relationship” đi! 1
 
Tâm cuộn mình trong tấm chăn dày, đêm đầu thu đã chớm lạnh, cô nằm ngẫm nghĩ về những lời kẻ lạ mặt vừa nói: Có đúng là khi ta chịu xếp những đau buồn laị, mở lòng ra là ta sẽ gặp những người đến sau tốt hơn không?. Cô mở mắt, nhìn xung quanh, căn phòng này đầy ắp những kỉ niệm thuộc về Nam, mọi thứ ở đây, đều đã từng thuộc về anh và cô cũng vậy… đã có một thời, cô là của anh. Nhưng giờ, hết rồi.
 
Cuộc đời này vốn đã hữu hạn, tình cảm của con người không có lý gì lại là vô hạn cả, có lẽ đã đến lúc cô chấp nhận xếp những buồn đau, thất vọng đã qua để lại là chính mình – một cô gái yêu đời, tươi trẻ - như chính cô của những ngày chưa có anh. Nhưng tại sao tên lạ mặt đó lại biết mình vừa trải qua những đau khổ nhỉ? Có bao giờ mình than vãn chuyện đó trên facebook đâu, trừ những người bạn thân thiết ra, tuyệt nhiên, không ai biết cô và Nam chia tay với nhau vì sự xuất hiện của người con gái khác. Có lẽ, đây chỉ là một chiêu tán tỉnh của những tay sát gái, phải, Tâm ơi, đừng mơ mộng nữa. Chuông điện thoại đổ từng hồi dồn đập níu cô về thực tại, với tay, trên màn hình, là số của Nam.
 
- Alo…
 
- Cô đừng mấy cái trò trẻ con của mình lại đi, chúng ta chia tay rồi, đừng làm phiền tôi nữa.
 
- Anh nói gì vậy Nam?
 
- Nói gì cô tự hiểu đi, đã hết thời giả ngây giả ngô với tôi rồi. Đừng làm phiền tôi nữa.
 
Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, Tâm nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, run lên từng hồi. Nước mắt cô tự nhiên rơi mãi không ngừng được. Cô thấy thương cho mình quá, thương cho những yêu thương khờ dại trao đi một thời không toan tính, thương cho những điều đã qua và cả những điều chưa đến. Mày dại quá Tâm ơi! – cô nói với chính mình.
 
Điện thoại lại rung lên trong tay. Là tin nhắn của nhỏ bạn thân, nhỏ khoe vừa giở trò phá hoại chọc tức được Nam và con bé kia một trận rất hả hê. Thì ra là nó, Nam đã đổ mọi tội lỗi lên đầu cô chỉ vì lòng tốt đặt không đúng chỗ của nhỏ bạn thân. Giờ thì cô cũng chẳng buồn nhắn tin trách móc ai hay giải thích cho ai, cô muốn được yên thân, cuộc tình này đã lấy đi của cô quá nhiều năng lượng, chưa bao giờ cô muốn mình biến thành một con rùa như bây giờ, rụt đầu trong mai và không bị ai quấy rầy nữa, chỉ thế thôi.
 
 
Tâm vào facebook sau thời gian ở ẩn. Thật lạ lùng, cô vào trang cá nhân của mình và chỉ thế thôi. Cửa sổ chat lại nhấp nháy, lại là hắn.
 
- Đau khổ đủ rồi, hạnh phúc được chưa cô bé?
 
- Ai nói tôi đau khổ.
 
- Nhìn cái mặt là biết.
 
- Xạo, anh đã gặp tôi bao giờ đâu.
 
- Là em không nhìn thấy anh thôi. Nếu không đau khổ vậy chúng ta để relationship đi.
 
- Được thôi.
 
Tâm bước ra ban công phòng mình, hít một hơi thật sâu, mùi nồng nàn, hăng hăng của đêm, của lá cây và của cuộc sống xung quanh quện vào nhau chất đầy trong khí quản cô. Cô không hiểu tại sao mình lại đồng ý đặt mối quan hệ: đang hẹn hò với một người không quen biết trên facebook như thế. Hắn lại chẳng có vẻ gì là đang tán tỉnh cô cả vì hắn đã bao giờ đòi gặp cô đâu. Nhưng hình như không hẳn thế, hắn có khả năng đọc được tâm lý và suy nghĩ của cô một cách chính xác. Thần giao cách cảm chăng? Không, làm gì có chuyện trùng hợp vậy. Nhưng dù sao thì, để một cái quan hệ trên facebook như thế, cũng chả ảnh hưởng gì đến cô, đó chỉ là một trò đùa thôi mà. Sau những đổ vỡ, hình như tâm hồn cô trở nên chai sạn hơn, những rung cảm cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, với cô, cuộc sống như một canh bạc, sống thật quá cũng chết, sống giả quá cũng chết, chỉ có những đứa giả chết thì mới sống. Cô đang giả chết.
 
Một chiếc đầm kiểu body màu nude tôn lên những đường nét tuyệt mỹ chết người, móng tay sơn đen, giầy đế thô, tóc xõa ngang, mắt khói, môi đỏ mận, nước hoa Chanel ngọt ngào, Tâm kiêu hãnh đẩy cửa bước vào quán Hi-end gần căn hộ nơi cô sống. Trong ánh đèn vàng ấm áp, những bản nhạc thập niên 80 du dương phát ra từ bộ loa tiền tỉ làm không gian quán thêm phần sang trọng nhưng không kém phần tình tứ. Chọn một chỗ gần cửa sổ có thể ngắm toàn cảnh thành phố về đêm, Tâm dặm lại lớp trang điểm. Nam đến ngồi trước mặt cô sau đó 5 phút.
 
 Chúng ta để “relationship” đi! 2
 
- Trông em dạo này xinh quá – Nam nói.
 
Cô đọc được nét lung túng và chao đảo trong mắt anh, Tâm biết, anh không thể cưỡng lại nét quyến rũ của cô, ngay tại đây, ngay lúc này.
 
- Cũng nhờ anh cả, chẳng phải người ta hay nói, con gái thường đẹp lên sau khi chia tay sao! – Tâm ranh mãnh đáp trả.
 
- Nhưng lúc yêu anh, em mới đẹp nhất! – Nam vẫn không hổ danh là một tay tán gái thành thần, không có gì mà gã không nói được.
 
Anh gặp em có chuyện gì? – Tâm vào thẳng vấn đề.
 
- Anh đến để xin lỗi em, chuyện hôm trước chỉ là hiểu lầm, anh cứ nghĩ em là người buông lời bịa đặt để Lan giận anh nhưng… không phải vậy. Anh xin lỗi. – Giọng Nam có vẻ đầy ăn năn, hôi hận.
 
Tâm cười khẩy.
 
- Tâm, anh muốn quay lại với em. – Nam nói, giọng anh run run.
 
Tâm ngước mắt lên nhìn thẳng vào Nam sau câu nói đó, một thoáng bất ngờ trong đồng tử Tâm nhưng nó ngay lập tức bị dập tắt. 
 
Nam lại tiếp tục
 
- Anh nhận ra, anh là một thằng ngốc, em là người con gái dành cho anh tình yêu chân thành vậy mà anh không biết trân trọng, anh biết, anh đã làm tổn thương em rất nhiều, anh muốn được bù đắp, muốn được chuộc lại lỗi lầm đã gây ra. Anh…
 
- Thôi được rồi. Anh không cần đọc diễn văn trước mặt em nữa. Em đã biết chuyện Lan bỏ anh theo gã trai khác sau khi cuỗm của anh không ít tiền, haha, đúng là sự đời. Và giờ, cái kẻ đã từng ruồng bỏ em với cái lý do là: em chưa phải là tình yêu đích thực của anh, để đi thao cô gái đó đang ngồi trước mặt em và đòi chuộc lỗi. Lấy gì để em tin đây? 
 
- Anh có thể làm tất cả. Anh thề đấy. – Nam nói trong đau khổ.
 
Tâm từ từ đưa bàn tay mình chạm vào tay Nam. Cầm lấy và vuốt ve nó. Mặt Nam giãn ra, có lẽ những nổ lực cùng tấm lòng hối hận chân thành của anh đã được Tâm thấu hiểu. Anh biết mà, Tâm không đời nào bỏ anh, cô ấy rất yêu anh và có thể làm tất cả vì anh. Anh biết mà. Tâm từ từ chồm người lên, tiến sát lại gần Nam, hương thơm tỏa ra từ người cô làm Nam phút chốc chìm trong mộng ảo, mũi hai người chạm nhau, Nam nhắm nghiền mắt để chuẩn bị cho một nụ hôn ngọt  ngào tha thứ, nhưng không, môi Tâm lướt qua mặt anh và vị trí mà nó dừng lại chính là vành tai. Tâm thì thào…
 
- Quay lại ư? Quên chuyện đó đi nhóc ạ. Em không phải là gái gọi. Em xứng đáng được nhiều hơn thế. 
 
Tâm trở lại tư thế bình thường, mắt khép hờ khoan khoái tận hưởng bản nhạc bất hủ của Madona. Nam đã rời khỏi chỗ mình từ bao giờ, cô chẳng để tâm.
 
 Chúng ta để “relationship” đi! 3
 
Khi bản nhạc kết thúc, cô mở mắt ra. Một người đàn ông đã ngồi thay vào chỗ của Nam từ lúc nào không rõ. Cô nhận ra, anh chính là người có nick name “Đau khổ đủ rồi, hạnh phúc đủ chưa” trên facebook, cũng chính là người đang để relationship với cô, nhưng tại sao hắn lại đang ngồi trước mặt cô thế này.
 
- Anh làm gì ở đây?
 
- Tôi đi uống cà phê.
 
- Ai cho anh ngồi đây?
 
- Ơ  tôi không thấy dòng chữ nào ghi rằng cấm ngồi ở đây cả.
 
- Anh…
 
- À tôi đến để nói với cô, lúc nãy cô làm tốt lắm! – Vừa nói, người đàn ông lạ mặt vừa nháy mắt với Tâm.
 
- Anh, anh theo dõi tôi – Cô bắt đầu nổi cáu.
 
- Không hề, tôi đứng ở kia và đã nhìn thấy tất cả đấy chứ. – Hắn ta vừa nói, vừa chỉ tay về phía quầy của
quán cà phê – quán cà phê này là của tôi.
 
- Anh, nhưng, anh, chủ của quán cà phê này là… - Đầu óc Tâm bắt đầu rối loạn.
 
Thì ra kẻ lạ mặt biết tuốt ấy tên là Hoài, hơn cô 5 tuổi, anh có một số mối quan hệ phức tạp với cô, mà trước đây, Tâm chẳng thế ngờ tới. Chả là thế này, anh ta chính là chủ quán cà phê gần nhà cô, là bạn của anh trai cô – cô đã gặp vài lần trước đây thảo nào thấy quen thế. Chưa hết, anh ta lại còn là người đã từng tình cờ biết được chuyện tình đau khổ của cô qua một lần cô gọi điện khóc lóc với anh trai khi Nam nói chia tay. Nhưng mấu chốt của câu chuyện lại nằm ở chỗ, chẳng hiểu sao sau lần đó anh ta quyết định sẽ để tâm đến cô, nick facebook của anh ta, note, trạng thái đều viết ra là để dành cho cô, và dấu mốc cuối cùng để anh gây sự chú ý của cô chình là cả gan yêu cầu cô đặt relationship với mình trên facebook. Và giờ đây, con người có lắm mối quan hệ “ngoài ý muốn” với cô ấy, đang đưa cô về nhà  sau khi chứng kiến từ đầu đến cuối cách mà cô đá phăng tên bồ cũ đểu cán ra khỏi đời mình như thế nào.
 
- Xem ra anh và em có duyên với nhau quá nhỉ.
 
- Duyên ư? Không có cái duyên nào lớn bằng cái duyên mình tự tạo ra đâu em.
 
- Nhưng dù sao, em cũng cảm ơn anh rất nhiều, vì những câu nói của anh trong thời gian qua, em đã lấy lại được dũng khí để vượt qua tất cả.
 
- Không có gì, đã đặt relationship với nhau rồi thì cũng phải có trách nhiệm với nhau chứ!
 
- Hì hì, anh vui tính nhỉ. Đến nhà em rồi, em vào đây, cảm ơn anh đã đưa em về.
 
- Không có gì mà. Chúc em ngủ ngon.
 
- Tạm biệt, chúc anh ngủ ngon.
 
Tâm vừa quay lưng đi, đã nghe tiếng anh phía sau.
 
- Ngày mai, quán cà phê làm kỉ niệm một năm mở quán, mọi người đang rất muốn gặp cô gái nào đang để relationship với anh. Em đến nhé! – Hoài vừa nói vừa đi giật lùi, hai tay đút vào túi quần jean trông rất nghịch ngợm, mắt anh hấp háy nhìn cô.
 
Tâm cảm thấy trái tim mình rung rinh trong lồng ngực, bỗng dưng một cảm giác xao xuyến, vui tươi len lỏi khắp các tế bào. Cô gật mỉm cười và gật đầu.
 
- Em sẽ đến!

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Khi một cái gì đó đã từng là của ta nhưng đến một lúc nào đó, nó không còn là của ta nữa, không phải do nó rời bỏ ta đi, không phải nó bị lấy đi, bị cuốn đi mà là do chính ta đã làm rơi nó...

Khi đó gọi là MẤT.
 
Mất là trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta như một thói quen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ... và đến bây giờ thì ta không còn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa ta, ta không muốn tìm và cũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ vĩnh viễn.
 
Mất là sự thoảng bay trong gió, sụ tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm, nhanh đến mức khi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và nhận lấy vết thương, có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm giác nhói trong tim. Nếu bạn đang có 1 trái tim không vô cảm.
 
Đã đánh mất mới bắt đầu tiếc 1
 
Mất là khi trong ta có một khoảng trống còn sót. Vị tri mà thứ trước khi mất nó ngự trị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta, xuyên thấu, thấy khoảng trống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưng làm ta cảm thấy còn tệ hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da... Vậy đã bao lần ta mất?
 
Làm mất.
 
Tuột mất
 
Biến mất.
 
Chỉ biết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn tại bên ta như ngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ..nó ở lại liệu nó còn đẹp còn ý nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ đây nó chỉ còn là một hình mẫu khôg hoàn mĩ, một bức tranh được ghép bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phim được diễn bởi những diễn viễn tồi, cực tồi?
 
Vậy hãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết kiếm tìm mảnh kép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại Lưu giữ nó trong tim thì tốt hơn là lồng nó vào khung kính bởi nó có thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào và bởi bất cứ ai.
 
Gìn giữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.
 
Đừng để đến lúc phải tự hiểu ra:
 
"Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc"

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Khi yêu, người ta ích kỷ và đòi hỏi. Nhưng khi thương, người ta học cách tha thứ và hy sinh. Em đã học bài học này từ những đổ vỡ của chính mình, từ sự ra đi của anh...

- Anh không yêu em nữa. Tình yêu anh dành cho em cạn kiệt rồi. Trong anh chỉ còn tình thương mà anh không xác định được có phải là thương hại hay không?
 
Em nghe tim mình tan nát. Em không giải thích được những tình cảm em dành cho anh. Yêu, thương, giận hờn, ghét bỏ. Bởi vì em trải qua tất cả những cảm xúc đó cùng anh. Và rằng, bởi vì em muốn có tất cả với anh, chứ không phải là một ai khác.
 
Nếu mà định nghĩa được rõ ràng, cụ thể chữ yêu, thì có lẽ em sẽ có câu trả lời tương tự dành cho anh như anh đã trả lời rõ ràng với em. Chẳng ai định nghĩa được chữ yêu cả. Mỗi người đều có định nghĩa của riêng mình.
 
Yêu hay là thương - Ôm hay là hôn 1
 
Với em:
 
- Yêu là khi em nhớ anh cồn cào gan ruột, không cần phải có bất cứ hình ảnh, kỷ vật nào, bởi mọi thứ đã nằm sâu trong đáy tim rồi, và từng chi tiết hiện ra rất rõ trong đầu, như một đoạn phim rất chậm
 
- Yêu là khi em nhìn thấy anh trong ai đó
 
- Yêu là khi em chấp nhận tất cả những đau khổ, kể cả việc rời xa anh, chỉ để anh hạnh phúc
 
- Yêu là khi trải qua bao nhiêu chuyện, trong lòng em, anh vẫn không hề xấu đi vì niềm tin em dành cho anh, dẫu có vỡ vụn, vẫn đầy tràn đâu đó
 
- Yêu là mù quáng là dại dột một lúc nào đó
 
Yêu hay là thương - Ôm hay là hôn 2
 
Và thương:
 
- Là khi em quen thuộc với từng sở thích của anh
 
- Là khi em thân thiết với từng món đồ của anh, từng thói quen của anh
 
- Là khi em lẳng lặng từ bỏ một điều gì đó vì biết anh sẽ không thích bởi vì em không muốn anh phải khó khăn khi chọn lựa
 
- Là khi nhìn thấy anh cười em nghe mình hạnh phúc, bởi đơn giản, một nửa của em đang hạnh phúc.
 
- Là khi em vẫn nghĩ về anh dù anh đã rời bỏ em
 
... Là nhiều, nhiều nữa...
 
Giữa yêu và thương, em không biết em dành cho anh tình cảm nào nhiều hơn. Giữa một cái ôm và một cái hôn từ anh, em không biết mình khao khát, chờ đợi cái nào nhiều hơn. Có lẽ là cả hai. Chẳng phải vì em tham lam, chỉ đơn giản vì đó là anh, chứ không phải ai khác. Với ai khác, em có thể chấp nhận một cái ôm, bạn bè, đồng nghiệp chứ không phải là một cái hôn mà ở đó, có sự rung động, chia sẻ đầy đủ tất cả các giác quan.
 
Em có thể nói, em đã yêu anh đủ để em thương anh, như một người thân, như một phần của chính mình. Và em thương anh đủ để, một ngày nào đó, khi những rung động đã qua, em vẫn có thể yêu anh thêm nhiều lần nữa, bắt đầu bằng cái tình thương em dành cho anh.              
 
Khi yêu, người ta ích kỷ và đòi hỏi. Nhưng khi thương, người ta học cách tha thứ và hy sinh. Em đã học bài học này từ những đổ vỡ của chính mình, từ sự ra đi của anh. Cảm ơn anh đã dạy em biết cách yêu thương, trân trọng những gì mình đang có.
 
Và anh biết không, cho dù anh muốn hay không, thì anh đã từng và vẫn còn tồn tại trong em, cho đến thời điểm này, như một người yêu, một người bạn, một người thân, một phần trong cuộc sống của em.

Đây là câu chuyện về 1 cô gái cung Sư Tử, 1 chàng trai cung Nhân Mã và 1 chàng trai cung Thiên Bình. Xin được gọi 3 người ấy lần lượt là Leo, Sa và Li...

Cô gái ấy thuộc cung Sư Tử
Người ta vẫn nói, con gái cung Sư Tử thông minh, kiêu ngạo, nồng nhiệt, phóng khoáng… và nhiều lắm những mỹ từ dành cho sự cá tính, cuồng nhiệt của một nàng cung Sư Tử. 
Leo cũng là một cô nàng thuộc cung Sư Tử. Điều thấy rõ nhất ở Leo có lẽ là cô rất bướng bỉnh. Bất kể chuyện gì từ lớn đến nhỏ, nếu cô thích thì cô nhiệt tình tham gia, còn đã không thích thì cô có đầy đủ những lí lẽ để phản đối. Không thể phản bác lại nữa thì cãi cùn: “Đơn giản là không thích!”. Còn đối với những quan điểm sở thích của mình, cô sống chết phải bảo vệ đến cùng. Cái tính ngang bướng, luôn cho mình là đúng ấy nhiều khi làm cho bố mẹ Leo cũng dở khóc dở cười.
Leo đang là sinh viên năm hai. Gia đình khá giả, bố mẹ đều là quan chức cấp cao, lại là con gái duy nhất nên Leo cần gì là có đó, kể cả con Vespa LX trắng bố mẹ cũng chiều cô. Mấy cô nàng cung Sư Tử bạn Leo đều thích những màu rực rỡ như đỏ, vàng, cam … chỉ có Leo lại yêu màu trắng. Mỗi khi nhìn vào sắc trắng ấy, Leo thấy mắt mình mát dịu và tâm hồn thư thái, nhẹ nhàng. 
Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ 1) 1
Hội Leo chơi thân gồm 5 “mẩu”: Leo, Ari, Gem, Pis và Vir. Các cô học cùng và chơi thân với nhau từ hồi phổ thông. Lên Đại học mỗi đứa một trường nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tình bạn lâu bền ấy. Mặc dù mỗi nàng 1 tính nhưng được cái đều biết tôn trọng cái tôi cá nhân của nhau nên có xung đột gì cũng dễ hóa giải. Có vụ gì tụ tập thì ới nhau, đứa nào thích thì đi, không thích thì thôi, không ai ý kiến gì. Ai muốn rủ thêm bạn xin cứ tự nhiên. Nhưng đã đến là phải vui, phải hòa nhập. Làm mất không khí chung của hội là tội nặng lắm đó, sẽ bị phạt thẻ đỏ vĩnh viễn, không bao giờ được dẫn người đó đến nữa.
Những vụ đập phá ở quán trà sữa hay túm tụm rồng rắn nhau đi shopping là thường xuyên của các cô nàng. Còn cuối tuần nào hội không làm 1 vụ tụ tập ra trò thì tuần đó không yên. Lúc thì đi dã ngoại, lúc thì tụ tập ở 1 nhà đứa nào đó nấu ăn linh đình, lúc lại rủ nhau đi du lịch xa, và thi thoảng cũng kéo nhau đến 1 bar nào đó nghe nhạc.
Năm cô nàng trong hội của Leo đều rất cá tính, nhưng đừng nghĩ ăn mặc hầm hố, rockchic hoặc ngắn trên hở dưới sexy mới là cá tính khác người. Cá tính nhiều khi ở trong tư tưởng và hành động chứ không phải ở ngoại hình. Lấy ví dụ đơn cử là Leo, nếu như cô cúi đầu và mím môi thì ai nhìn cô cũng nghĩ Leo là cô gái dịu dàng, nhu thuận. Bởi mái tóc đen dài, ép thẳng với kiểu mái bằng và khuôn mặt trang điểm rất nhẹ của cô chính là điển hình của những cô nàng ngoan hiền. Nhưng chỉ cần cô ngẩng mặt lên, thì ánh mắt lanh lợi, bướng bỉnh với đôi môi cong cớn kia sẽ tố cáo tất cả những suy nghĩ của chủ nhân nó. Thế mới nói, đừng có trông mặt mà bắt hình dong.
Nói đến chuyện ăn mặc mới thấy Leo có 1 đặc điểm rất mâu thuẫn. Đôi khi Leo tự hỏi mình có phải là người đa nhân cách hay không? Mấy đứa trong hội, đứa thì dặt 1 style điệu đà nữ tính như Pis, đứa chuyên trị hip-hop cá tính như Ari và Gem, đứa thì luôn luôn thanh lịch, nhẹ nhàng giống Vir. Còn Leo, tủ quần áo của cô phong cách nào cũng có. Và tùy theo hứng thú và tâm trạng mà cô sẽ diện style khác nhau. Có lẽ không phải cô là người đa nhân cách, mà Leo là người cả thèm chóng chán chăng? À, hay là người luôn thích sự mới lạ, thay đổi. Như vậy có lẽ đúng hơn. Đó cũng là lí do sau này cô chết mê chết mệt 1 chàng Nhân Mã đầy năng lượng, để rồi tự chuốc lấy thất bại.
Mẹ Leo biết những vụ nhảy nhót ở bar của con gái nhưng không cấm cản. Thực ra là bó tay không thể ngăn cản thì đúng hơn. Ai chẳng thích có 1 cô con gái ngoan ngoãn, hiền dịu, nhu mì chứ. Nhưng mẹ Leo hiểu Leo và luôn cư xử với Leo như 2 người bạn. Bà chỉ căn dặn con gái: “Mẹ tin con gái mẹ đủ khôn ngoan để biết điểm dừng!”. Vậy thôi, đó là cách Leo thích người khác đối xử với mình. Leo cũng tin mình đủ thông minh để vượt qua những cám dỗ ở chốn nhộn nhạo đó.
Nếu như ai bảo đi bar là xấu, nếu như ai bảo đi dạo công viên ngắm cảnh nghe vài bản ballad mới là đàng hoàng thì Leo sẽ “bật” ngay rằng: “Đó là sở thích của mỗi người. Bản thân bar là nghe nhạc và giải trí, chỉ có những người mượn nó để làm điều xấu mà thôi!”. Nếu ai cũng nghĩ thế thì nhạc dance, nhạc rock để cho ai nghe, hip-hop để cho ai nhảy. Và đừng có nói chỉ có bar là có cám dỗ, thế công viên không có móc túi, cướp giật à, có khi còn có hiếp dâm ấy chứ! 
Đó là cách nghĩ của Leo. Cô ghét nhất bị người khác chỉ trích, soi mói, so sánh này nọ. Hãy để cô tự làm theo sở thích của cô đi và cô rất cảm ơn. Nếu không đồng tình với cô thì xin hãy im lặng, còn muốn tốt cho Leo thì hãy cho cô vài lời khuyên thôi chứ đừng bắt cô thay đổi bản thân mình. Leo là vậy đó, bướng bỉnh, ngang tàng và kiêu ngạo. 
Khi có chuyện gì bức bối khó chịu, Leo với mấy cô nàng thường tìm đến những âm thanh sôi động của bar. Khi chìm đắm trong đó, Leo cảm giác như bản thân mình tan ra, bay bổng nhẹ bẫng. Cô cũng thích nhảy. Khi nhảy đến mồ hôi đầm đìa, Leo quên hết những muộn phiền, rắc rối hàng ngày. Tất cả những buồn bực sẽ theo những giai điệu, những bước nhảy ấy tan biến vào hư không. Và ngày mai tỉnh dậy, cô sẽ lại lạc quan, yêu đời như bản tính cô vậy.
Leo với các bạn tuyệt đối không bao giờ uống rượu, kể cả cocktail. Các cô quá hiểu khi có hơi men và mất kiểm soát thì sẽ nguy hiểm cỡ nào. Nhiều lần các anh chàng trong bar thấy mấy cô đi 1 nhóm toàn nữ cũng lân la đến mời mọc vài ly, nhưng rất nhanh bị các cô dội cho những gáo nước lạnh thẳng thừng.
Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ 1) 2
Nói đến tình yêu, một điều lạ là 5 cô nàng trong nhóm của Leo, nàng nào cũng xinh xắn, ấy vậy mà ai cũng vẫn trong tình trạng FA tuốt. Nhiều khi ngồi than thở với nhau sao toàn người đẹp thế này mà ế chỏng ế chơ, than thở chán chê để rồi cuối cùng tất cả cùng đồng thanh: “Còn đang chờ 1 nửa đích thực!”
Leo cũng đang chờ, chờ một chàng Nhân Mã của đời cô. Leo hào hứng nghĩ tới 1 ngày đẹp trời, người ấy bước đến trước mặt cô, nở nụ cười duyên và nói với cô: “Hi, rất hân hạnh được làm quen với em.” Đó sẽ là một chàng Nhân Mã phóng khoáng, tự tin, tràn đầy năng lượng để có thể đồng hành cùng cô trong những cuộc vui bất tận, trong những hành trình khám phá bao điều thú vị của cuộc sống này.
Leo yêu thích những giây phút sôi nổi, thế nhưng nhiều khi Leo lại chỉ muốn ở một mình. Những khi cô không muốn ai làm phiền, Leo thường tắt điện thoại rồi dặn bác giúp việc nếu có ai tìm thì bảo cô không có nhà. Hôm sau lên lớp ai có hỏi thì Leo quăng một câu: “Tao có chút việc!” là xong, ai dám hỏi Leo nhiều cơ chứ. Cái gì thích nói thì Leo sẽ tự động nói mà chả cần chúng nó hỏi, còn biết Leo không thích nói mà hỏi đến câu thứ hai là Leo cáu ngay. Đứa nào cũng biết nên chả thèm “dây” vào Leo những lúc như vậy.
Lúc một mình ấy Leo cũng chả làm gì to tát đâu. Có khi cô chỉ nằm lì trên giường nghe lại bản Kiss of Death của L.A Guns – bản nhạc mà cô rất thích. Những ca từ và giai điệu cùng với chất giọng khàn khàn đã nằm trong lòng Leo bao nhiêu năm tháng vẫn không phai mờ. “Don't say a word … Just leave me with your kiss of death…”. Mỗi khi lẩm nhẩm câu hát ấy, Leo lại nhớ đến một khuôn mặt đã xa lắm rồi. Là vì cậu ấy đã không còn trong cuộc sống của cô, hay bởi những tình cảm đơn phương chưa kịp tỏ bầy mà tới giờ, trong trái tim cô luôn có một góc sâu thẳm và yếu đuối nhất dành cho cậu bạn ấy?
Hội của Leo rất hay tổ chức dã ngoại ở ngoại thành. Những lúc ấy Pis sẽ mang giá vẽ ra để vẽ phong cảnh, 3 cô nàng còn lại thì ngồi túm tụm vừa ăn vặt vừa đánh bài. Leo lại thường nằm gác tay lên trán, ngắm nhìn bầu trời cao rộng, hưởng thụ làn gió mát hiu hiu đang vờn quanh người. Bọn nó tưởng cô suy nghĩ gì ghê lắm, nhưng thực ra cô chẳng suy nghĩ gì cả. Nói đúng hơn là làm gì có điều gì mà suy nghĩ! Tính Leo vốn chẳng thích để nhiều điều trong lòng rồi gặm nhấm đau khổ. Có cái gì vướng mắc, giải quyết được là giải quyết luôn, nhanh và gọn. Có lẽ Sư Tử là vậy, luôn biết cách làm cho mình thoải mái. Mấy nàng cứ gặng hỏi mãi, Leo liền đùa rằng: “Tao đang nghĩ xem khi nào chàng Nhân Mã của tao sẽ xuất hiện?”. Thế là chúng nó lại cười phá lên rồi phán: “Kiếp sau!”
Leo sinh vào tháng tám - giữa mùa thu. Chẳng biết có phải bị ảnh hưởng của trời thu, gió thu, hoa lá mùa thu đầy lãng mạn ấy không mà nhiều khi Leo mơ mộng sến sẩm lắm. Tỉ dụ như khi nằm ngắm trời ngó mây lúc này. Mấy đứa đang chơi đánh bài nói thật, đứa nào thua phải trả lời thật 1 câu hỏi của đứa về nhất, cười ầm ĩ cả 1 vùng mà Leo lại chả quan tâm. Leo bỏ ngoài tai hết tất cả, trong mắt chỉ là bầu trời cao rộng và những áng mây lững lờ trôi. Cô muốn được 1 lần như cánh chim ấy, bay lượn trong vùng trời thênh thang. Bọn bạn Leo mà biết Leo có những suy nghĩ dở hơi thế này chắc sẽ cười cho thối mũi. Rồi nhiều khi Leo có thể ngồi hàng giờ ở ban công để ngắm vườn hoa thuộc dạng “vườn treo babylon” của mình. Cô thích hoa, thấy loài nào vừa mắt là sưu tập về, giờ đã thành một vườn treo phong phú đủ loại rồi. 
Hôm nay là sinh nhật Leo. Như quy định đối với sinh nhật của bất cứ đứa nào trong hội, Leo đặt bàn ở 1 bar quen. Ngoài những lúc ẩm ương kia thì Leo lúc nào cũng yêu thích những giây phút ồn ào và cuồng nhiệt thế này. Hôm nay Leo chọn cho mình phong cách nữ tính gợi cảm, là 1 chiếc váy ngắn liền thân không tay màu trắng. Tuy váy bó sát làm nổi bật những đường cong của cơ thể nhưng vì là màu trắng tinh khôi, kết hợp với mái tóc kinh điển thục nữ của Leo mà trông cô vẫn hết sức dịu dàng, thanh thoát. Bọn bạn Leo đã không biết bao nhiêu lần bắt cô đi cải tổ mái tóc quá ư cổ lỗ ấy, nhưng Leo không nghe. Cô vẫn thích kiểu này nhất, xài từ hồi lớp 10 đến giờ chưa chán (Nhiều khi Sư Tử cũng rất trung thành với 1 cái gì đó đấy chứ!). Nói như Leo, là để giả nai đi “lừa tình”.
Hôm nay cũng vẫn chỉ có 5 đứa với nhau thôi. Cả bọn nhất trí hôm nay nên đổi món, phải uống cocktail để kỉ niệm ngày quan trọng này. Qua hôm nay là Leo bước sang tuổi 20, cái tuổi đầy đẹp đẽ và hứa hẹn. Khi Leo vừa định lên tiếng gọi phục vụ thì 1 chàng trai tiến đến, mỉm cười với cả hội rồi hướng ánh mắt nhìn xoáy về phía Leo:
- Tôi có thể mời các cô mấy ly cocktail không?
Leo hơi bất ngờ, nheo mắt đánh giá chàng trai trước mặt. Chàng trai ước chừng hơn bọn cô 2, 3 tuổi, mặc vest cách điệu màu đen, bên trong là áo phông trắng và quần jean đơn giản cũng màu đen, trên cổ đeo sợi dây mặt hình thánh giá tinh xảo. Cả người anh chàng toát lên 1 thứ khí chất khiến người khác thấy hứng thú, mê mẩn, ẩn chứa sự nhiệt tình, nồng nhiệt có phần hoang dã. Nhất là ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy tự tin, nụ cười tươi quyến rũ để lộ hàm răng trắng đều đặn làm người khác ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ 1) 3
Lời nói trầm ấm nam tính lại 1 lần nữa thốt lên từ đôi môi mỏng đầy mê hoặc ấy:
-  Được không thưa quý cô?
Leo lấy lại thản nhiên, không nóng không lạnh hỏi lại:
-  Xin hỏi sinh nhật của anh?
Chàng trai có vẻ ngạc nhiên, có lẽ không hiểu sao Leo lại hỏi như vậy.  Nhưng đúng là người luôn làm chủ mình và làm chủ tình huống, rất nhanh nở nụ cười:
- 10/12 thưa quý cô.
Một ánh nhìn tinh quái thoáng hiện lên trong mắt Leo, cô nở nụ cười thật tươi với chàng trai:
- Vậy, rất vui lòng!
Đó là lần đầu tiên Leo gặp Sa – một chàng trai cung Nhân Mã.
Chàng trai cung Nhân Mã.
Người ta nói, Sư Tử và Nhân Mã yêu nhau sẽ tạo nên 1 tình yêu cuồng nhiệt với những phút giây hào hứng khó quên. Họ luôn biết làm mới và khơi dậy sự hứng thú trong tình yêu, vì vậy mà tình yêu của họ không bao giờ nhàm chán.
Sau khi nhấp vài ngụm cocktail và nói những lời chúc tụng Leo rất tưng bừng, 4 cô nàng bạn Leo đều biết ý kéo nhau ra nhảy, để không gian riêng cho Leo và anh chàng lạ mặt. Các cô có cận nặng cũng nhìn thấy rõ anh chàng kia đã nhắm Leo, và nhất là Leo nhà ta lại chẳng có ý bài xích. Ngoài việc chàng ta bắt mắt ra sao thì có 1 điều rất quan trọng, anh chàng đó thuộc cung Nhân Mã – mẫu hình lý tưởng mà Leo vẫn mong chờ bấy lâu.
Ở bên này chỉ còn 2 người nhưng lạ là chả ai ngượng ngùng xấu hổ cả. Phải chăng đó là bản chất của Sư Tử và Nhân Mã? Họ luôn tự tin, kiêu ngạo ở bất cứ đâu. Leo nhìn thẳng vào chàng trai, tủm tỉm hỏi:
- Tôi là Leo. Tôi có thể gọi anh là …
- Tôi là Sa. Rất hân hạnh được làm quen với em.
Sa cười, một nụ cười đầy mê hoặc. Tim Leo đập hẫng 1 nhịp. Đây chả phải là câu nói cô luôn mong chờ sao.
- Tại sao anh lại muốn mời rượu chúng tôi?
- Vì các cô là những cô gái rất dễ mến.
- Thế sao? Nhưng tôi thấy là trong bar này còn rất nhiều những cô gái khác dễ mến hơn đấy!
- Vậy à? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ?
- Mắt anh có vấn đề rồi!
- Hình như có vấn đề thật, vì trong mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi em.
Tim Leo lại đập hẫng một nhịp nữa. Một chàng trai thông minh, ăn nói rất hài hước và có duyên. Cả 2 người phá lên cười. Và như thế họ quen nhau. 
Hóa ra Sa học cùng trường với Leo, năm cuối, hơn cô 2 tuổi. Vì “lí lịch” rõ ràng của Sa nên Leo nói chuyện rất thoải mái, còn không ngần ngại trao đổi số điện thoại và nói địa chỉ lớp học. Hai người nói chuyện, kẻ tung người hứng rất ăn ý, thi thoảng lại phá lên cười.  
Leo đã đón tuổi 20 như vậy đấy, đón nhận cả 1 mối tình đầy say mê.
Sáng hôm sau, trên lớp, đang buôn chuyện với bọn bạn thì có người mang bó hồng rất xinh xắn đến, nói rằng của một người muốn tặng Leo. Mở tấp thiệp nhỏ ra, trong đó chỉ có 1 dòng chữ nhỏ rất đẹp: “From your Sa”. Cô ôm bó hồng, tim lại đập hẫng 1 nhịp nữa. Cô lẩm nhẩm: “Your Sa” – 2 chữ ngắn gọn ấy sao nhiều ý nghĩa và làm cô xúc động đến vậy. Sa sẽ là của cô, và chỉ một mình cô mà thôi. 
Từ hôm đó, ngày nào trên lớp Sa cũng nhận được một bó hồng như vậy. Bó hồng nhỏ nhắn nhưng được gói rất tinh tế, thắt nơ màu hồng phấn, tỏa hương thơm ngát. Mỗi sáng ngủ dậy cô còn nhận được 1 tin nhắn của Sa: “Goodmorning, my Leo! Have a nice day!”. “My Leo…” – cô lại lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại. Đúng vậy, cô cũng muốn là của Sa, và của chỉ mình Sa mà thôi.
Vào một ngày đẹp trời, sau rất nhiều bó hồng mỗi ngày và những lần hẹn hò, Sa quyết định tỏ tình với Leo. Sa vẫn tặng Leo 1 bó hồng, nhưng lần này trong bó hồng ấy không phải thiệp mà là 1 chiếc nhẫn xinh xắn, phía trên khảm 1 viên kim cương nhỏ xíu nhưng rất tinh tế.
- Làm bạn gái anh nhé!
Leo hạnh phúc lâng lâng cầm chiếc nhẫn trong tay nhưng chưa vội gật đầu mà nheo mắt, cười tinh nghịch hỏi Sa:
- Cho em lí do em phải nhận lời?
- Vì anh rất yêu em.
- Chỉ thế thôi à?
- Vì chúng ta sinh là để thuộc về nhau, chỉ anh mới là 1 nửa trời sinh của em. Em từ chối anh, em sẽ phải ghép với 1 nửa cọc lệch đấy. Anh lo cho em lắm!
-  Ừm, nghe có thành ý lắm. Nhưng còn gì nữa không?
- Vì em cũng yêu anh mà, phải không Leo?
-  Suy nghĩ của em đang rối tung và mịt mờ lắm, không rõ là em có yêu anh không nữa?
- Vậy làm thế nào để biết rõ đây?
- Ừm, có lẽ 1 viên kim cương tầm 3 cara sẽ đủ sáng để soi rõ những chỗ chưa rõ ràng trong tình cảm của em. Viên này bé quá, chưa thể làm rõ được em có yêu anh hay không.
Cả 2 cùng phá lên cười. Sa nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Leo, rồi đặt 1 nụ hôn nồng nàn lên đôi tay ấy. Họ chính thức là 1 cặp.
20 tháng 10, Leo không có ở nhà. Cô vào Đà Lạt thăm ông bà chưa về được. Leo buồn lắm, ngày này cô không được bên Sa, lại lo lắng không biết Sa có lợi dụng cơ hội trời cho mà tí tởn với em nào khác hay không. Leo ghen ác lắm! Cô càng nóng ruột hơn khi từ sáng đến chiều chưa hề nhận được tin nhắn hay bất kì cuộc gọi nào từ Sa, chỉ toàn mấy lời chúc tụng, nhắn hỏi của 4 cô bạn chiến hữu. Đến 5h chiều, điện thoại của cô cuối cùng cũng réo vang. Là Sa.
-  Em đây – Giọng Leo uể oải, đang dỗi mà.
- Em đang làm gì thế?
- Có 1 chàng trai rất dễ mến đang tha thiết mời em đi chơi tối nay. Em đang suy nghĩ xem có nên đi không thì anh gọi.
- Không phải suy nghĩ nữa đâu. Em có người đi chơi rồi còn gì.
- Ai thế nhỉ? Sao em không biết?
- Anh chứ ai!
- Anh gửi hình nộm của anh vào cho em đi chơi với nó à?
- Ừ, anh gửi chuyển phát nhanh, tới nơi rồi đó. Nó đang ở trước cửa nhà nè.
Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ 1) 4
Leo chạy ra cửa, là Sa bằng xương bằng thịt đang cười với cô. Cô bất ngờ và hạnh phúc, chạy đến ôm chầm lấy Sa, 2 người cười vang cả 1 góc phố. Sa là như vậy đấy, luôn mang đến cho Leo những bất ngờ thú vị khiến tình yêu của 2 người chưa khi nào nhàm chán.
Buổi tối, khi Sa đang nắm tay Leo đi dạo quanh bờ Hồ Xuân Hương, Leo hỏi Sa:
- Sao anh lại vào đây?
- Sao lại hỏi cái điều đương nhiên vậy ngốc? Anh không vào thăm em thì anh ở ngoài kia chết dần chết mòn mất.
- Ớ, em nhớ là anh lắm ruồi nhặng bâu quanh lắm mà?
- Ghét cái mặt, phải là ong bướm chứ! Ruồi nhặng thì ngang với anh là 1 đống rác à?
Sa và Leo lại phá lên cười. Rồi cô lại hỏi:
- Sao anh thích nắm tay em thế?
- Vì anh yêu em.
- Còn gì nữa không?
- Vì anh không thích để ai khác nắm mất tay em.
- Ừm, nghe được đấy. Nhưng mà anh còn thừa 1 tay, không định nắm thêm tay em nào đấy chứ?
- Không đời nào. Một tay này còn để xua những kẻ nào dám đến gần em nữa chứ!
Leo cười vang, nụ cười đầy hạnh phúc. Sa bỗng hỏi Leo:
- Qúy cô, xin cho kẻ hèn mọn này được thắc mắc 1 điều…
- Xin cứ tự nhiên, thưa quý ông!
- Sao em hỏi nhiều câu “Tại sao…” thế?
- Vì em yêu anh.
....

(còn tiếp...)

Anh, đang ở đâu, trong trái tim anh, có giây phút nào đó, thấy cần em, như lúc này, em cần anh, cho những điều nhỏ nhất, cho từng giây từng phút trong bầu không khí em đang sống. Cần anh, nhiều thật nhiều.

Cần anh, những chiều đón đưa trước cổng.
Cần anh, những ngày tháng chẳng biết rót vào đâu. 
Cần anh, mỗi ngày trời chợt chuyển mùa, những ngày giàn hoa giấy bên thềm ra thêm nụ hoa mới, rung rinh trước gió.
Cần anh, cả những chiều em lang thang trên phố, tay chờ một dòng tin nhắn, từ anh. 
Cần anh, ngay những điều nhỏ nhoi nhất, là tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, là dòng tin anh nhắn ngủ sớm đi…
Cần anh, một ngày nào đó, giữa đám đông, có người gọi tên em. Cần anh, nhiều thật nhiều cho những ngày sau, mãi sau này. 
Nếu có thể được, xin anh về bên em và rời xa người ấy... 
Nếu có thể, cho em đủ can đảm để nói mình yêu anh, hay đủ can đảm để rời bỏ thứ tình cảm khắc khoải này.
Nó làm em đau mỗi ngày, khi nhìn nụ cười anh bên người ấy, khi nhìn bóng anh, đi bên người ấy mỗi ngày. 
Nếu có thể, cho em đánh đổi cả những ngày tươi đẹp em có, chỉ để bên anh một ngày, một ngày, nụ cười anh trọn vẹn dành cho em, một ngày, ánh nhìn anh chỉ hướng về em, bàn tay anh nắm chặt tay em chẳng rời xa, anh sẽ gọi tên em, mà không phải tên người ấy…
Cần anh, cho những yêu thương mãi! 1

Cần anh, mà chẳng thế níu giữ anh. Yêu đơn phương, là thế sao anh. 
Là nhìn anh bên người khác, nhìn ánh mắt ấy, chẳng hướng về em, đau, mà chẳng thể cất thành lời.
Em chỉ là cơn gió mong manh , chẳng là ánh trăng để níu giữ hình anh, chẳng là đóa hoa xinh đẹp mĩ miều, thu hút ánh nhìn anh, chẳng là gì, phải không anh? 
Chúc anh hạnh phúc, bên người ấy- người đến trước em, và được anh yêu bằng cả tấm lòng. Chúc anh và người ấy, những tháng ngày hạnh phúc, dù như thế, có người đau lắm, là em- người lau nước mắt, và chỉ có thể nhìn anh từ xa, dõi theo và cầu cho anh luôn hạnh phúc.

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Thế nên bạn hãy cứ đi đi, giữ cho mình niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với những điều đẹp đẽ, những dấu ấn nhiều khi bé nhỏ nhưng khó phai trong đời, và đừng bận tâm về những bắt đầu hay sau cuối.

Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại. Mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở, nhiều khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy, khi nụ cười còn vô tư lắm, và ánh nhìn thì vẫn thanh thản veo trong.
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thủơ ấu thơ sao tràn đầy sắc màu rực rỡ thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu mực trong vở tím ngắt. Mèo vàng sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Da đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt.
Để rồi khi lớn lên, cái thế giới ấy chỉ còn là một miền hoài niệm, mà dù người ta có gắng đi tìm, có ngắm nhìn qua một góc kính nào thì cũng không thể nào tái hiện lại được.
Không một sắc trắng nào vi vút như gió lùa qua khe cửa ngày đông,
Không một sắc tím nào bềnh bồng như bằng lăng ngang trời mùa hạ,
Không một sắc hồng nào khác lạ như nụ hoa mới biết yêu thủơ ban đầu …
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế.
Sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào, mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học.
Người ta có thể mua sắm cho mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào, mà lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết.
Và cũng đủ lớn để mong bé lại... 1
Người ta có thể đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền, mà lại chẳng thấy tim mình xao xuyến như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa.
Thế đấy, người ta có thể đạt được mọi thứ mình muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, thì có những giá trị chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được.
Khi người ta đủ lớn, thì cái tôi cũng lớn lên theo.
Người ta không còn vui được nữa, bởi chính sự kiêu hãnh và định kiến của mình, của những người xung quanh.
Người ta rồi giới hạn mình trong những định mức, để mọi điều là vừa đủ.
Để không quá tha thiết, không quá say mê, không quá cuồng si một cái gì.
Ước mơ không theo đuổi, yêu thương chẳng tỏ bày.
Làm gì cũng suy tính, sẽ ra sao ngày sau.
Rồi bằng lòng cho rằng vậy thì sẽ không buồn khổ.
Nhưng rồi làm như thế, có chắc rằng đời đã hạnh phúc hơn không ?
Khi người ta đủ lớn, người ta không còn nhìn thấy những sắc màu tuyệt đối. Thay vào đó là sự điều hòa, lẫn lộn.

Trong trắng có đen, trong thật có giả, trong gần có xa, trong gặp gỡ có ly biệt, trong nụ cười có âu lo, và trong tình cảm có đắn đo cân nhắc.
Người ta cũng biết giữ những khoảng cách, để rồi thi thoảng bỗng thấy mình quá đỗi cô đơn.
Cô đơn không phải là những khi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi ở giữa cuộc vui thấy mình u uẩn, giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong lòng mưa rơi, giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi.
Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ. Khi thấy mình không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả.

Ai cũng muốn gần nhau đấy, mà sao rồi ai cũng rất lẻ loi?
Và cũng đủ lớn để mong bé lại... 2
Khi người ta đủ lớn, người ta bắt đầu mong bé lại.
Người ta bắt đầu mong trở về là mình những xa xưa.
Khi vui buồn thật lòng với những điều nho nhỏ, khi yêu ghét được vô tư tỏ bày, khi thế giới trong sáng là những ô cửa ngập nắng, những ngày xào xạc gió, những đêm học thi mê mải hay những buổi tụ tập bạn bè thật vui.
Nhưng, ngày hôm qua thì đã qua rồi. Như cái cây đã lớn rồi thì không thể nào non trẻ lại, con người đã lớn thì phải học cách đứng vững vàng trong gió trong mưa.
Ai cũng có thể nói với bạn rằng niềm vui và hạnh phúc luôn ở quanh ta, chỉ cần ta biết đón nhận.
Nhưng không ai có thể nói với bạn rằng niềm vui đang chờ ngay ở kia, ngay chỗ rẽ đấy.
Vì không ai biết chính xác lúc nào niềm vui sẽ đến, và đến từ đâu, từ ai.
Thế nên bạn hãy cứ đi đi, giữ cho mình niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với những điều đẹp đẽ, những dấu ấn nhiều khi bé nhỏ nhưng khó phai trong đời, và đừng bận tâm về những bắt đầu hay sau cuối. Bởi xét cho cùng, đời thay đổi vì chúng ta thay đổi mà thôi. Khi người ta đủ lớn, người ta nhận ra trong cuộc sống không phải lúc nào mọi thứ cũng rõ ràng. Không phải lúc nào nhìn lên thì trời cũng xanh, mây cũng trắng.
Có những lúc trời bạc một màu quên lãng và có những lúc mây mang màu ngũ sắc như cầu vồng sau mưa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, thì chúng ta vẫn sống dưới vòm trời này, trong cuộc sống đầy những điều không rõ ràng này, chúng ta đã tìm thấy nhau, cùng bước đi.

Dù không thể bé lại thì xin cứ sống hồn nhiên như trẻ nhỏ, để thấy đời vẫn rất đẹp tươi!

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013


Có một cậu bé và một cô bé đã cùng hứa: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Năm tháng qua đi, cuối cùng chỉ còn một người giữ trọn lời hứa ấy...

***
Năm 7 tuổi, cậu đi học về tình cờ thấy một cô bé đứng khóc run rẩy vì trước mặt là con chó hung dữ đang gầm gừ. Không chần chừ, cậu vớ lấy cây sao nhét bên hông cặp, chạy đến đánh đuổi con vật rồi cùng cô bé nọ chạy thoát.
Được một đoạn, cả hai dừng lại thở...
"Cám ơn cậu nha!" Cô bé lau nước mắt nói.
"Không có gì. Lần sau cậu đừng đi đường đó nữa. Chó dữ lắm." Cậu dặn dò.
"Nhưng đường về nhà mình chỉ có thể đi qua đó thôi."
Nghe vậy, cậu nhóc đắn do hồi lâu rồi bảo:
"Hay là đến chiều, cậu đứng chờ mình ở đầu đường khi nãy mình sẽ giúp cậu về nhà."
"Thiệt hả? Tuyệt quá! Thế chúng ta làm bạn nhé!"
Cậu cười tươi, gật đầu.
yêu nhau từ nhỏ
Năm 10 tuổi, cậu nhóc và cô bé đã là đôi bạn thân. Một hôm, cô bé mang sổ liên lạc về khoe bố mẹ vì đạt thành tích cao. Nhưng không may, bố mẹ lại đang cãi nhau. Trong lúc nóng giận, họ đã ném cuốn sổ đi và la mắng con.
Cô bé bật khóc, chạy ra khỏi nhà đến tìm cậu bạn.
Cậu nhóc không ngừng an ủi, chọc cười cô bé.
"Cám ơn cậu vì đã luôn bên mình." Cô bé nói khẽ.
"Bất kể khi nào cậu cần, mình sẽ luôn bên cạnh!" Cậu tuyên bố.
"Vậy... chúng ta hãy hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời!"
Lời đề nghị của cô bé vừa dứt, cậu nhóc đồng ý liền: "Ừ, hứa!"
Năm 14 tuổi, cả hai dần có tình cảm với nhau. Ngày nọ, cô bé bị đám bạn trai cùng lớp bắt nạt. May thay cậu nhóc thấy và lập tức chạy đến bảo vệ cô. Vì chúng quá đông nên cậu bị đập một trận tơi bời.
"Xin lỗi, vì mình mà cậu ra thế này." Cô bé vừa băng bó vết thương cho cậu vừa khóc.
"Có gì đâu, mình ổn. Cậu bị hiếp đáp, dĩ nhiên mình phải bảo vệ." Dù rất đau nhưng cậu cứ cười lớn.
Im lặng một lúc, cô bé khẽ cất tiếng:
"Thế, chúng ta tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời nha?"
Mặt đột nhiên đỏ ửng nhưng cậu vẫn đáp: "Ừm, hứa!"
Năm 18 tuổi, hai người học cùng trường. Vào ngày sinh nhật mình, cậu đã bất ngờ hôn cô.
"Cậu thích không?" Cậu ngập ngừng hỏi.
"Mình chờ nụ hôn này lâu lắm rồi." Cô bẽn lẽn nói.
"Chúng ta sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Cậu nắm tay cô, dịu dàng lặp lại lời hứa.
Cô không đáp chỉ mỉm cười gật đầu.
yêu nhau
Năm 23 tuổi, anh cầu hôn cô. Một lễ cưới hạnh phúc diễn ra trong thánh đường. Khi Cha đọc lời thể xong, cả hai cùng đồng thanh.
"Con đồng ý."
Lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời?"
Cô nở nụ cười thật tươi, trả lời: "Vâng, em hứa!"
...
Năm 25 tuổi, khi đã là vợ chồng được hai năm, ngày nọ, cô hẹn anh ra và trao lại nhẫn cưới.
"Mình chia tay anh nhé." Cô chậm rãi bảo.
"Tại sao?" Anh vô cùng kinh ngạc.
"Em thật sự xin lỗi! Cảm giác yêu thương em dành cho anh đã không còn như xưa!" Cô cúi đầu, nói thật khẽ.
Khi cô rời khỏi, chàng trai cầm nhẫn cưới trong tay, im lặng rất lâu. Sau đó, anh mỉm cười:
"Tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Hôm ấy, chỉ còn một mình anh hứa.
Năm 26 tuổi, ly dị xong cô quen người yêu mới. Còn anh, vẫn yêu cô. Mỗi ngày, anh đều đứng từ xa quan sát cô nói chuyện vui vẻ với người con trai xa lạ.
Nhìn cô, anh thì thầm: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Lúc giận bạn trai, cô ngồi khóc một mình. Anh thấy liền giả làm thú bông đến tặng cô bó hoa và chọc cười.
Trông cảnh người yêu cầm hoa, cười trở lại, trong đầu anh nghĩ:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Năm 30 tuổi, bạn trai đi xa, cô ở lại một mình. Và anh, biết tin mình bị bệnh nan y.
Mỗi buổi chiều, dù mưa hay nắng, anh đều trốn khỏi bệnh viện đến nơi làm việc chỉ để được nhìn cô. Dù mệt mỏi, anh vẫn âm thầm đi theo để biết rằng, cô đã về nhà an toàn.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh luôn nói câu đó trước khi quay lưng trở về.
Bệnh trở nặng, bác sĩ bắt anh phải ở trong bệnh viện. Nhưng anh không nghe, tiếp tục ra ngoài vì biết tối nay cô sẽ dự sinh nhật một mình.
Cô ngồi tại quán cafe ăn bánh kem trong nỗi cô đơn. Và cô đã không biết, cách đó mấy chiếc bàn, anh âm thầm bên cô đón sinh nhật.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh để dành lời hứa năm xưa làm quà cho cô.
Tối đó, anh và cô cùng về muộn.
Năm 32 tuổi, người yêu cô trở về rồi cả hai quyết định kết hôn. Về phía anh, bác sĩ lắc đầu, bảo hết hy vọng. Ngày cuối cùng, mặc cơn đau của bệnh, anh vận đồ thật đẹp đến dự đám cưới lần thứ hai của cô.
Lúc chú rể đeo nhẫn cho cô, anh nở nụ cười:
"Lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời có lẽ anh không thể thực hiện được nữa. Nhưng từ giờ, đã có người thay anh tiếp tục lời hứa đó với em!"
Khi chúc phúc cô xong, anh rời khỏi thánh đường.
Trưa hôm ấy, người ta thấy có một chàng trai chết trong công viên. Anh ngồi trên ghế đá với vẻ mặt thanh thản.
Có những người, lời hứa không mang ý nghĩa gì.
Nhưng cũng có những người, lời hứa là cả cuộc đời.
Và lúc không còn thực hiện được lời hứa đó, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt theo.
Tình yêu không chỉ dừng ở "lời hứa" mà còn thể hiện qua việc bạn thực hiện lời hứa trong bao lâu.
Bởi, yêu thương là điều...
... không đơn giản!
Theo Truyenngan.com.vn

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

Một năm đã qua như thế nào, ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết tất cả những cảm xúc yêu – thương - giận – hờn, những âu lo, những nước mắt, nụ cười đã chạy qua chạy lại như một cuốn phim với đủ đầy màu sắc.

Lặng nhìn phố xa nhộn nhịp đèn hoa, những nụ đào hồng tươi chúm chím môi cười, trẻ thơ xúng xính áo mới, các mẹ các chị đang tất tưởi chuẩn bị bếp núc cho cái tết đoàn viên thêm phần trọn vẹn, từng đàn chim én đi tránh rét từ phương nam trở về với lá với cây như lời hẹn trong mùa đông trước, chong chong những giây phút cuối cùng bỗng dưng muốn viết một cái gì đó cho chính ta, cho những ai còn ngại ngần chưa muốn từ biệt quá khứ để đón chờ những điều mới mẻ, cho năm cũ đã qua như một giấc mơ và cho nỗi buồn mang hình hài của người xưa cũ.
 
Một năm đã qua như thế nào, ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết tất cả những cảm xúc yêu - thương - giận - hờn, những âu lo muộn phiền cho cuộc sống, công việc, cả những nước mắt và những nụ cười đã chạy qua chạy lại như một cuốn phim với đủ đầy màu sắc. 
 
Lời tạ từ năm cũ! 1
 
Hãy cảm ơn người, đã đến và yêu ta như một vị khách lữ hành mà ta chỉ gặp một lần duy nhất trên đoạn đường đời.
 
Hãy cám ơn sự ra đi bất chợt của người ta yêu thương để ta biết trân trọng giá trị của lúc được gật đầu.
 
Hãy cảm ơn bè bạn đã giúp ta vơi đi những ngày tháng trống rỗng, những giây phút hoang hoải khi quá vãng bỗng dưng tìm đến và gọi tên. . .
 
Hãy cảm ơn đấng sinh thành đã cho ta biết dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa họ vẫn luôn ở bên, chở che và yêu thương ta vô điều kiện.
 
Hãy cảm ơn những cái biến và những lần đánh gục ta suýt ngã để ta biết rằng cuộc đời còn quá nhiều điều “mới mẻ” và “lạ lẫm”. Sau những “trận đòn ấy” ta bỗng dưng được tiếp thêm nguồn năng lượng mới, trở nên trưởng thành và cứng rắn hơn. Cũng khiến ta nhận ra rằng, chuyện không tốt không có nghĩa là xấu. Và xấu hay tốt là do chính bản thân ta định đoạt.
 
Hãy cảm ơn sự xuất hiện với mật độ dày đặc của những cảm xúc hỉ nộ ái ố để ta biết ta vẫn được là chính ta, vẫn sống với những cảm giác thật của một con người: biết mang niềm vui đến cho người khác, biết sẻ chia với những đau khổ của những mảnh đời thiếu may mắn trong cộng đồng…
 
Lời tạ từ năm cũ! 2
 
Hãy cảm ơn mỗi buổi sáng mai thức dậy, để ta có thêm những lần háo hức đón chờ điều mới mẻ sẽ đến với mình vì đơn giản đợi chờ luôn là hạnh phúc.
 
Hãy cảm ơn những chú chim non đã cất lên những tiếng hót líu lo chào bình minh, những loài hoa luôn rạng rỡ ngay cả trong mùa đông lạnh giá để ta biết cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn khi có âm thanh và hương sắc.
 
Hãy cảm ơn mỗi ngày, với những trải nghiệm mới mẻ để ta nhận ra rằng được sống cũng đã là một niềm hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời mỗi người.
 
Đón một năm mới trong trầm lặng, ưu tư nhưng vẫn cảm thấy lòng bình yên, ấm áp đến lạ thường. Mùa xuân đang cùng đất trời khởi sắc, và mùa xuân của ta cũng sẽ trở về. 
 
Đừng ngồi trong bóng tối mà hãy tự nhủ với lòng mình: Không gì là mãi mãi, cái cũ sẽ đi, và ta đã sẵn sàng chuẩn bị tâm thế để đón chờ một cuộc sống mới, cùng vô vàn những “sự kiện” mới vì ta biết tương lai tươi sáng phải dựa trên quá khứ đã quên lãng, con người sẽ không thể sống thanh thản nếu không xóa bỏ những ký ức buồn đã qua

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Những ngày mùa đông một mình, em lê thê trong cái rét. Là cồn cào café những đêm khó ngủ, là cuốn sách từng trang nghiêng mình bên ánh đèn vàng, là tiếng nhạc không lời réo rắt, là nỗi nhớ ùa về em chẳng kịp ngăn…

Những ngày cuối năm, cái nắng trái mùa rất ngọt vẫn len lỏi khắp nơi. Mùi nắng nồng, mùi gió, mùi mùa xuân, mùi Tết đang gõ cửa… tất cả quyện hòa vào nhau. Nắng mùa đông, rất nắng. Vị nắng trái mùa có khi đắng nghét, đắng đến nghẹt thở, như mùa yêu lỡ dở của anh và em.
 
Mùa đông trượt dài trên từng thanh cửa gỗ, mùa đông héo, vì nắng, hay vì ai? Bóng tối cô quạnh khắp nơi, em nép mình bên thanh cửa, mùa đông khô nắng, em đợi một đợt gió rét hiu hắt cuối năm… Cái lạnh của mùa đông chợt ngủ quên đắng đót. Những giọt nắng trái mùa, có ai đợi, có ai mong…
 
Nghe nói, sáng mai, gió mùa về…
 
Những ngày mùa đông một mình, em lê thê trong cái rét. Là cồn cào café những đêm khó ngủ, là cuốn sách từng trang nghiêng mình bên ánh đèn vàng để cố bình yên không còn nghĩ về những ngày rất cũ, là tiếng nhạc không lời réo rắt, là nỗi nhớ ùa về em chẳng kịp ngăn… 
 
Gió mùa về cuối phố… 1
 
Những ngày một mình đắng và đau, nhưng em vẫn mong tiếng xào xạc lá khô khi đưa chân trên từng con phố; vẫn mong cái xám xịt, u ám của bầu trời quạnh quẽ ngày đông – của những ngày còn anh… 
 
Em chẳng còn quen với cái ấm áp khi nắng lên, chỉ thích giấu mình trong khăn ấm, thích ủ bàn tay thật sâu trong túi áo khoác, thích tự mình xuýt xoa và ẩn mình trong quá khứ, dù băng giá, dù đớn đau. Em loay hoay một mình, em tự lớn lên với lạnh lẽo, cô đơn. Em ngại nắng, ngại phải phơi mình ra với trần trụi nỗi nhớ. Nắng có hong nước mắt em khô, hay chỉ là chiếc mặt nạ để em giấu hết những nỗi buồn vào trong?
 
Bất chợt anh đi, bất chợt mùa đông sáng lên vì nắng… Có phải mùa đang cười thầm em, cười thầm tình yêu sai sót từ những phút đầu ngộ nhận. Có lẽ nào rời bỏ anh là một điều đúng đắn, nỗi đau vứt bỏ lại khiến em mạnh mẽ đến thế sao? 
 
“Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa
 
Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội
 
Người mỉm cười nơi ngõ vắng bỏ quên phía sau một mùa lá về trên con đường 
 
Còn nguyên nỗi xót xa…”
 
Gió mùa về cuối phố… 2
 
Trời lại trả gió về cho mùa đông. Mùa khuất nắng, phố khuất bóng đôi tình nhân tay trong tay ngày ấy. Có tiếng người khẽ thở dài rồi mỉm cười qua quýt với quá khứ. Phố lại chìm trong sướng sớm, với mưa bụi bay. Kí ức lại chảy dài thành nước mắt, mùa đi ngang phố, người đi ngang cuộc đời nhau… 
 
Người đã thành người cũ, mùa cũng lui về những mùa ở phía hôm qua…
 
“Người giật mình nơi cuối phố, gạt nước mắt rơi nơi mùa đi ngang phố năm nào
 
Giờ xa rất xa, như lá bay không về…”

Không ai đưa khăn giấy mỗi khi tớ xem phim Hàn nữa. Một mình tớ lại khóc mà không thấy cậu ngồi cười vì mặt tớ nhòe nhoẹt nước mắt nữa.

Ngày ấy…
 
Tớ bắt cậu đưa tớ đi học mặc dù nhìn cậu cao nhưng gầy lắm theo cách nhìn của tớ. Hồi đó tớ thắc mắc sao tớ bảo gì cậu cũng làm cho tớ, mà tớ nào có tốt với cậu mấy đâu nhỉ. Khi đó tớ bảo cậu ngốc lắm. 
 
Cậu không hiền lành chỉ ít nói thôi. Những lúc tớ ngồi sau xe cậu toàn tớ nói và cười lắc lẻ trong khi cậu chỉ ừ với ừm thôi. Rồi lúc xem mấy bộ phim Hàn tớ ngồi khóc hết mấy cuộn giấy còn cậu thì ngồi mà không rơi giọt nước mắt nào. Và còn cười tớ vì mặt tớ nhòe nhoẹt nước mắt nữa chứ. Khi đó tớ nói cậu khô khan và không cảm xúc.
 
Tớ ốm vì đi học mà trời mưa không mặc áo mưa. Cậu đến thăm và cốc đầu tớ mấy cái và chán rồi nói “lần sau phải cẩn thận chứ, không quan tâm đến sức khỏe gì cả. Cậu mà ốm ra là tớ có cơ hội đèo cô khác đi học đấy biết không”. Tớ mặt méo xoa xoa trán rồi cốc lại trả thù. Cậu nhăn mặt khi đó tớ bảo cậu nhìn cậu lúc này trẻ con lắm.
 
Cậu vẫn luôn bên tớ, phải không? 1
 
Khi tớ khóc vì con mèo Miu của tớ tự dưng nó chạy đi đâu mà mấy hôm chưa thấy nó về hay con Bốp nhà tớ bị ốm, cậu cười mắng tớ trẻ con hết nói. "Mai tớ đưa cậu đi mua con khác đẹp hơn nhé. Đừng khóc nhè nữa xấu lắm”. Cậu đã dỗ dành tớ thế đấy!
 
Những ngày học hành vất vả và thời tiết thay đổi mà cậu ốm tớ không có người đưa đi học. Tớ đi học một mình chán lắm. Về là tớ phải sang nhà cậu và nói cho bằng hết mấy chuyện mà tớ chưa nói được với ai vì cậu ốm đấy. Cậu nằm yên trên giường mà nghe tớ nói khi ấy tớ thấy cậu sao mà ngoan thế.
 
Ngày hai đứa cùng đỗ đại học và cậu hứa là đưa tớ đi nơi nào tớ thích nhất. Rồi ngày hôm ấy cậu nói với tớ rằng cậu thích tớ. Tớ vẫn còn trẻ con vô tư đến hồn nhiên: "Cậu đùa đúng không?"...
 
Cho đến khi tớ nhận ra tình cảm dành cho cậu trong tớ lớn dần…
 
Nhưng cái ngày cậu để lại mình tớ để ra đi, ở một nơi xa lắm và đẹp lắm. Cậu bỏ tớ lại một mình tớ thôi cô đơn, cậu có biết không. Nhưng mà cậu không cho tớ đi cùng cậu. 
 
Và bây giờ…
 
Không ai đưa tớ đi học ngày ngày tớ đi học có một mình thôi. Cậu không đi cùng tớ nữa. Cậu đang vui vẻ ở nơi nào đó mà quên mất tớ.
 
Không ai ngồi nghe tớ nói mà tớ chưa nói hết họ đã nói rồi. Họ không như cậu chỉ nghe tớ nói không thôi. Chắc lúc đó cậu nghĩ tớ trẻ con lắm vì chuyện của tớ từ chuyện này mà bay sang chuyện khác được.
 
Cậu vẫn luôn bên tớ, phải không? 2
 
Không ai đưa khăn giấy mỗi khi tớ xem phim Hàn nữa. Một mình tớ lại khóc mà không thấy cậu ngồi  cười vì mặt tớ nhòe nhoẹt nước mắt nữa.
 
Không ai đến thăm và cốc đầu tớ khi tớ ốm nữa...
 
Không ai mắng tớ lúc tớ khóc như trẻ con…
 
Tớ sẽ mạnh mẽ vì tớ phải mạnh mẽ thêm cả phần của cậu. Tớ sẽ chú ý sức khỏe và không ốm đâu vì tớ còn khỏe thêm phần của cậu nữa. Tớ sẽ nhớ không để quên đồ nữa vì tớ không muốn cậu phải quay lại đâu.
 
Dù bước đi một mình nhưng tớ vẫn tin cậu luôn dõi theo tớ phải không. Tớ biết giữa ngày ấy và bây giờ tớ tin có một điều không thay đổi là khi nào cậu cũng bên cạnh tớ.

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc níu giữ một bài tay và ràng buộc một linh hồn...

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra Tình Yêu không còn là Điểm Tựa và bên nhau không có nghĩa là Bình Yên.
 
Sẽ đến lúc bạn nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
 
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.
 
Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.
 
Có ai đi mà không vấp ngã đôi lần 1
 
Có ai đi mà không vấp ngã đôi lần!?
 
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
 
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà không cảm thấy mất bao giờ?
 
Và hãy giữ lại những điều đẹp nhất. Gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.
 
Rồi bạn nhận ra: Mình đã vượt qua…
 
Cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa. Tự do mơ về những điều đã đến. Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – với tất cả những gì vốn có đang chờ đón bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
 
Cho bạn, cho tôi, cho tất cả mọi người.

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Phải làm sao khi nỗi nhớ cứ len lỏi vào từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim em. Em cố gắng làm cho mình thật bận rộn để em không có thời gian nghĩ đến anh, nhưng những lúc không thắng nổi mình em vẫn ngẩn ngơ.

Từ ngày chúng ta mỗi người đi trên một con đường riêng, con đường mà không hề có dấu chân của người còn lại, em vẫn bình thản với tất cả, vẫn giữ thói quen dậy sớm, ngồi một mình bên khung cửa sổ nghĩ về những chuyện về tương lai, bè bạn, về chính mình. Em vẫn khoác túi ra đi vào mỗi sáng bình minh và một mình lê những bước chân nặng nhọc trên những con đường xào xạc trải đầy lá rụng khi nắng chiều đang dần tắt.
 
Mọi thứ xem như vẫn bình thường, nhưng dường như bên trong em, một thứ gì đó vô cùng quan trọng đã bị lấy đi.
 
Ngày mình chia tay, anh nói: "Rời xa anh, em sẽ có một tương lai hạnh phúc!"
 
 
Nhưng em phải tìm tương lai hạnh ở đâu đây anh, khi chẳng còn anh bên đời nữa? Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa và tẻ nhạt đến thế nào?
 
Ngày mình chia tay, anh muốn em đừng liên lạc với anh nữa! Ừ thì, em có thể không nhắn tin, không gọi điện, không yahoo với anh, nhưng trái tim bướng bỉnh của em thì chưa khi nào thôi nghĩ về anh. Em thấy mình khờ khạo và ngốc nghếch biết bao khi không làm chủ được lý trí của mình.
 
Ngày mình chia tay, anh mong em hãy sống cho bản thân mình. Câu nói ấy đã làm mọi thứ gần như sụp đổ hết. Xây thì khó, đập thì dễ lắm. Bên nhau, người ta có thể vì hơi hở, vì nụ cười của người mình yêu mà làm tất cả. Em cũng như thế, và rồi em bỗng chốc bị đẩy ra khỏi cuộc sống của anh, bất ngờ và đau đớn.
 
Em nhớ anh, có được không? 1
 
Em đã cố gắng sống vì bản thân, cố gắng ăn nhiều hơn để không ai thấy em đang héo úa từng ngày, cố gắng xuất hiện thật rạng rỡ và nở nụ cười thật tươi mỗi khi đối diện với ai đó, như muốn lấp đầy sự hụt hẫng trong lòng vẫn mãi là một hố sâu mà vốn dĩ em không thể tìm cách lấp đầy.
 
Em đã cắt bỏ mái tóc dài ngày xưa mà anh vẫn thường vuốt ve và khen đẹp vì em cũng muốn mình quên đi cái duyên nợ cũ với anh, vì em ngờ nghệch tin lời người ta nói nhiều tóc là nhiều duyên nợ, vậy nên cắt tóc cũng như cắt đi duyên nợ nhưng có một điều em không biết: tóc có thể dài ra cũng như vết thương lòng ta không thể xóa bỏ được. 
 
Ngày mình chia tay, anh nói Em hãy quên anh đi. Câu nói vô tình ấy đã khiến em đau đáu suốt những tháng năm dài. 
 
Em vẫn nuôi ảo vọng, vẫn đợi, vẫn chờ một ngày nào đó anh sẽ quay về. 
 
Em nhớ anh, có được không? 2
 
Vẫn ở quán cafe cũ, vẫn những buổi chiều cuối tuần, vẫn người phục vụ cũ, vẫn giai điệu cũ, vẫn đếm từng giọt cafe nặng nhọc như không muốn rơi mà sao em không thể tìm lại được ánh mắt, nụ cười thân thuộc ngày nào.
Em vẫn giữ thói quen từ ngày bên anh, lang thang một mình mỗi lúc trời mưa. Để mặc cho mưa táp nước vào má, ướt đẫm. Em thích mưa vì nó có thể che được giọt nước mắt mặn đắng của em khi nghĩ về anh mà không hề làm ai phải băn khoăn: Không biết con bé ấy khóc vì điều gì? Nghe như ngô nghê và khờ khạo lắm đúng không anh?
 
Em cố gắng thức nhiều vào ban đêm, để ngày mệt mỏi và có thể ngủ được vì em không muốn đối diện với sự chờ đợi cứ kéo dài mãi theo ngày tháng. 
 
Phải làm sao khi nỗi nhớ cứ len lỏi vào từng tế bào, từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim em. Em cố gắng làm cho mình thật bận rộn để em không có thời gian nghĩ đến anh, nhưng những lúc không thắng nổi mình em vẫn ngẩn ngơ.
 
Cảm xúc như con mãnh thú, khi em cố gắng trốn chạy thì nó càng rướn mình đuổi theo và bám riết lấy em như một định mệnh. Người ta bảo chỉ cần thời gian một phút để thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng sẽ phải mất cả đời để quên người ấy. 
 
Lý trí đã không thể bắt trái tim quên được, thì tại sao em phải quên anh chứ? 
 
Xin anh đừng bắt em làm điều không thể ấy được không?
 
Hãy để em nhớ anh, có như vậy em mới được là em, sống với cảm xúc thật của mình, không màu mè và giả tạo vì trái tim em vẫn còn muốn thổn thức và  yêu anh…
 
 
 
 
 
 

Chúng ta mải miết đi tìm thành công, đi tìm một nơi ấm áp và hạnh phúc để dừng chân. Nhưng mỗi khi mỏi mệt với vòng xoáy bon chen, ta mới nhận ra nơi hạnh phúc đó ta đã có từ lâu, đó là Gia đình...

Nơi hạnh phúc nhất thế giới 1
Đây là nhật ký của tôi. (Hãy đọc từ trái qua phải, từ trên xuống dưới nhé!)
Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh cô gái trẻ bận rộn với cuộc sống mưu sinh xa nhà. Công việc hàng ngày dường như đã chiếm trọn thời gian của cô, vậy nhưng tối đến cô vẫn phải quay cuồng trong vòng xoáy của các mối quan hệ, cố gắng cân bằng công việc sinh hoạt riêng với những mối quan hệ xung quanh với bạn bè, người yêu...
Đã lâu lắm rồi trong từ điển cuộc sống của cô đã biến mất từ: "nghỉ ngơi", chỉ còn toàn là áp lực và mệt mỏi. Và rồi chính những lúc đó, cô nhìn lại cuộc sống của mình, nhận ra có một nơi trên thế giới này, một nơi luôn hạnh phúc và ấm áp, đó là nơi có cha mẹ. Những kỷ niệm thân thương thuở bé chợt ùa về trong tâm trí. Cô nhớ về ngày nhỏ, khi chập chững tập đi, mỗi khi ngã đều có bố mẹ rộng vòng tay che chở. Từng miếng ăn giấc ngủ của cô gái luôn đong đầy tình thương yêu của cha mẹ.
Những kỷ niệm ùa về khiến cô gái không chần chừ do dự thêm nữa. Cô bắt chuyến xe sớm nhất để được lao nhanh về với cha mẹ dù công việc vẫn bộn bề. 
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 2
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 3
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 4
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 5
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 6
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 7
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 8
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 9
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 10
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 11
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 12
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 13
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 14
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 15
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 16
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 17
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 18
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 19
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 20
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 21
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 22
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 23
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 24
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 25
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 26
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 27
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 28
  
Nơi hạnh phúc nhất thế giới 29
Có lẽ rồi ai trong số chúng ta cũng sẽ đến lúc phải sống tự lập và xa gia đình. Nhưng giữa cuộc sống bộn bề lo toan, có lẽ đôi lần bạn chợt quên đi hình bóng cha mẹ đang dõi theo mình. Chúng ta mải miết đi tìm thành công, đi tìm một nơi ấm áp và hạnh phúc để dừng chân. Nhưng mỗi khi mỏi mệt với vòng xoáy bon chen, ta mới nhận ra nơi hạnh phúc đó ta đã có từ lâu, đó là: "Gia đình".  
Một kì nghỉ Tết dài đang chuẩn bị tới, nhiều bạn trẻ đã râm ran rủ nhau đi du lịch nước ngoài hay "phượt" cùng bạn bè trong nước.Vẫn từng có câu nói "Vì tuổi trẻ là những chuyến đi", nên việc các bạn đi và tìm hiểu thế giới là 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống này. Tuy vậy, các bạn hãy đừng quên có một nơi "hạnh phúc nhất thế giới" luôn ngóng trông bạn về để bạn có thể dành thời gian quý giá bên cả những người mình thương yêu nhé!